Ám ảnh những bữa cơm tối ác mộng ở nhà chồng
21/10/2015 (748 lượt xem)
Với mọi người, bữa cơm tối đáng lẽ là thời điểm đoàn viên vui vầy sau ngày làm việc vất vả thì trong gia đình chị, nó chẳng khác gì cơn ác mộng.
Vợ chồng chị công việc bận bịu, thường xuyên đi từ sáng đến tối muộn mới về nhà. Chưa kể, càng về cuối năm, công việc của ông xã chị càng nhiều và hay phải đi công tác. Khi cưới xong chị cũng muốn hai vợ chồng có không gian cho riêng mình. Nhưng vì nhà chồng chỉ có anh và em gái nên chị phải ở chung với bố mẹ chồng.
Ban đầu, mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ nhưng càng về sau, tính khí bà cô bên chồng càng khiến chị không sao chịu nổi.
Chị làm việc gần nhà nên ban trưa thường tranh thủ chạy về nấu cơm. Nhưng nếu chỉ phục vụ cho bố mẹ chồng thì chẳng có gì bàn cãi. Đằng này chị còn phải chăm sóc cho cả đứa cháu trai, con của cô em chồng, đang học đại học. Nó vô cùng bướng bỉnh, ngoài bố mẹ nó ra thì nó chẳng nghe lời ai cả. Chị là phận bác dâu, khó lòng có thể quát mắng thằng bé như con mình. Một phần ngại bố mẹ chồng, một phần chị cũng ngại mẹ nó đanh đá chua ngoa.
Vợ chồng cô ấy chẳng mấy ngày không lục đục. Chắc là vì dân chợ búa, lại thêm bản tính đanh đá có sẵn nên bà cô bên chồng của chị rất ghê gớm, hết mắng con lại chửi chồng không hề kiêng nể một ai.
Chị thì lúc nào cũng ngọt nhạt với cả nhà cô ấy vậy mà ả thì không biết điều. Có lần chị nghe thấy cô ta dọa đánh con chị vì cháu chẳng may làm đổ nước ra sàn phòng. Ngôn ngữ thì vừa thô thiển vừa vô học làm chị giận sôi lên mà không làm gì được. Chị lo nhất là con mình sẽ học theo kiểu cách nói chuyện đấy.
Nghe mẹ chồng nói như vậy, tôi chẳng biết nói gì. Cả nhà có ai hiểu cho vợ chồng tôi đâu. Sợ mẹ chồng vất vả, tôi đã đem con mình gửi trẻ từ rất sớm. (ảnh minh họa)
Chưa kể, em chồng tỏ ra ghen tị với gia đình chị thấy rõ. Cách đây 2 tháng, chồng cô ấy mất việc nên sự ghen tị này càng lộ rõ ra mặt. Trước đây, mỗi tháng vợ chồng chị và vợ chồng cô ấy đưa tiền ăn cho bố mẹ như nhau nhưng giờ cô ta nghiễm nhiên mặc định vợ chồng chị phải đưa nhiều tiền hơn. Chưa kể tiền điện, tiền nước trong nhà cô ta cũng bắt vợ chồng chị đóng.
Cái này thì chị thực sự thấy vô lý. Vợ chồng chị đi từ sáng đến tối, chẳng dùng nhiều gì đến điện, nước mà chồng cô ấy nằm nhà chơi dài, điều hòa bật cả ngày. Có lần chồng chị gợi ý bảo em rể đến công ty anh làm bảo vệ thì cô em chồng nổi đóa lên, kêu vợ chồng chị coi thường, bắt làm bảo vệ. Vợ chồng chị mếu máo nhìn nhau, trình độ học hết cấp 3 thì ngoài làm bảo vệ ra còn nghề nào nữa?
Chuyện cứ diễn ra liên tục, chị không chịu đựng nổi nên nói với chồng: "Anh nói khéo với bố mẹ hay với cái Yến cũng được. Thật sự em rất mệt mỏi với cái kiểu sống thế này. Hay vợ chồng mình ra ở riêng". Chồng chị an ủi rồi ừ ừ cho qua chuyện.
Chẳng trông cậy được vào chồng, chị đành nói với mẹ chồng. Nào ngờ mẹ chồng chị phản ứng gay gắt: "Tôi thấy chuyện đó cũng bình thường. Hay cô tiếc tiền? Nếu vậy để vợ chồng tôi đưa tiền ăn. Với lại chồng cô không nói gì thì thôi, sao cô lại ý kiến này nọ?".
Nghe mẹ chồng nói như vậy, chị chẳng biết nói gì. Cả nhà có ai hiểu cho vợ chồng chị đâu. Sợ mẹ chồng vất vả, chị đã đem con mình gửi trẻ từ rất sớm. Buổi trưa dù bận bịu thế nào chị vẫn đảo qua nhà nấu cơm. Chồng chị đi làm về trễ thường ăn ở ngoài luôn vì sợ làm phiền cả nhà. Chị không chỉ phục vụ cho bố mẹ chồng, mà còn phục vụ cho vợ chồng em chồng nữa.
Thương chồng, chị cũng muốn nhường nhịn, cũng muốn làm không khí gia đình nhẹ nhàng, ấm áp. Nhưng càng chịu đựng thì chị như muốn ngạt thở. Chị phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chồng là con trai một mà nhất quyết ra ở riêng?
Theo: eva.vn