Con không cần tiền, con chỉ cần tình thương
14/12/2011 (499 lượt xem)
Điều quan trọng nhất ở ngôi biệt thự to vật vã mà nó ở trong mười mấy năm qua là tiền. Thứ mà nó được tiếp xúc, được nhận biết đầu tiên cũng là tiền. Và thứ nó căm ghét nhất cũng là tiền.
Niềm vui là trẻ con hàng xóm
Bố mẹ nó đều là bác sĩ. Nhưng làm việc ở bệnh viện thì ít mà lao vào kiếm tiền ở bên ngoài thì nhiều. Những phi vụ làm ăn, buôn bán choán hết thời gian của họ. Nó ở với bà giúp việc nhiều hơn là ở với mẹ. Sáng, khi nó mở mắt ra thì bố mẹ nó đã đi từ bao giờ. Còn lúc họ trở về thì nó đã ngủ được một giấc no say. Ngay đến ngày chủ nhật, họ cũng còn bận đi trực, bận đi tiếp khách, và nó lại lủi thủi một mình những món đồ chơi đắt tiền.
Lớn hơn một tí, nó có thêm niềm vui là đi mua kẹo và đem chia cho lũ trẻ con trong khu phố. Trong khi đứa trẻ mới 6,7 tuổi đầu như nó chưa biết đến khái niệm tiền là gì thì nó đã phân biệt rõ từng mệnh giá. Bố mẹ nó mải làm nên chẳng có ý định sinh cho nó một đứa em làm bầu bạn. Nó cứ lủi thủi một mình, cho nên, những đứa trẻ con hàng xóm là niềm vui của nó.
Nhà nó giàu nhất khu phố, chỉ cần nhìn thấy nó là bọn trẻ bu tới ngay vì chúng biết thể nào cũng được ăn kẹo hay được “sờ” vào những món đồ chơi đắt tiền mà chúng có nằm mơ bảy đêm, bảy ngày cũng không thấy.
Những lúc như thế, nó thấy vui kinh khủng!
Nhưng ấy là những khi mặt trời còn soi tỏ. Còn khi thành phố đã lên đèn thì kẹo của nó sẽ không còn tác dụng nữa. Đám trẻ con, đứa thì về đi tắm, đứa thì về ăn cơm… chúng bỏ lại nó với những món đồ chơi đắt tiền. Nó ghét tiếng bố mẹ chúng. Nó thấy như mình bị bỏ rơi, và thấy tủi thân ghê gớm. Đôi khi nó thèm một lần được mẹ gọi về ăn cơm như thế. Có lần nó đã òa lên mà khóc nức nở, vì bố mẹ nó còn mải kiếm tiền chưa bao giờ cho nó cảm giác được yêu thương.
Theo thời gian, nó lớn lên cùng với niềm vui giản dị và cả với nỗi cô đơn như thế.
Tiền, nó căm thù tiền
Điệp khúc muôn thuở của bố nó là “Còn tiền không con? Hết thì bảo bố nhé! Bố mẹ vất vả làm ngày làm đêm cũng là vì mong con được sung sướng”. Nó cười khẩy vào những lời bố nó nói “Sung sướng ư? Có nhiều tiền thì sung sướng ư? Có ai hiểu nổi nỗi cô đơn vì phải sống trong ngôi nhà mà mọi lời nói ra đều bắt đầu bằng chữ “tiền” như nó"?
Nó căm thù tiền, nên có bao nhiêu nó “đốt” cho bằng sạch, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Ở ngôi trường nó học, toàn con cái các bậc đại gia, nhưng chẳng có đứa nào “chơi đẹp” như nó, mặc dù nó là con gái. Trong bất kì cuộc vui nào nó cũng là người “bao thầu”, và phương trâm của nó là “chơi khi nào tiền hết thì mới về”.
Sinh nhật nó, mẹ nó bảo: “Bố mẹ bận đi nhập hàng. Không tổ chức gì cho con được”. Nói rồi bà quăng cho nó mấy “nghìn” cho nó vui vẻ với bạn bè. Nó chẳng hề có cảm xúc gì khi nghe câu nói ấy. Vì nó đã quen rồi, năm nào mà chả thế!
Mẹ nó đi khỏi, nó lao xuống bếp, bật bếp ga, nó muốn đốt hết nắm tiền đáng nguyền rủa này. Nhìn nắm tiền cháy bùng bùng, nó lảm nhảm nói: “Tiền à? Tao căm thù mày. Vì mày mà tao không có tình thương. Bố mẹ tao yêu mày hơn yêu tao. Vậy thì tao phải đốt mày. Đốt hết!”
Nó quyết về quê sống, đề được sà vào vòng tay yêu thương của bà, để được chạy theo những cánh diều nó gió (Ảnh minh họa)
Vừa đốt, nó vừa cười ha hả. Cười xong nó lại khóc, khóc trong sự cô đơn cùng cực.Bản nhạc chuông quen thuộc kéo nó tỉnh dậy
- Hôm nay, có trò này vui lắm, đi không?
- Trò gì?
- Đua xe công thức một
Mà trò gì chẳng được, miễn là quên đi được nỗi cô đơn, nó đồng ý trong vô thức. Tối đó, nó cùng đám bạn vui vẻ, nhảy nhót ở vũ trường xong thì kéo nhau ra đường. Nó ngồi sau xe một thằng tóc đỏ hoe. Ngoài ra nó chẳng nhớ gì hơn. Bên tai nó chỉ là tiếng gió rít lên từng hồi, tiếng động cơ gầm rú, tiếng còi và cả tiếng cười, tiếng hú của đám bạn.
Nó thấy lòng nó nhẹ bẫng, nó thấy mình được bay lên cùng cánh diều nó vẫn thấy trong những lần ít ỏi được về thăm bà ngoại. Nó nhớ đôi bàn tay ram ráp của bà vuốt vào má nó. Nó nhớ cái miệng móm mém của bà nhai trầu. Tự nhiên nó thấy bình yên kì lạ.
Nơi bình yên
Khi tỉnh dậy nó thấy mình nằm co quắp trong một căn phòng, xung quanh chỉ có 4 bức tường. Dụi mắt, nó thấy cả đám bạn nó cũng đang nằm lăn lóc. Nhóm đua xe của nó bị bắt vào đồn công an vì tội đua xe trái phép, gây rối trật tự công cộng. Vậy mà nó chẳng hề biết gì. Rượu đã làm nó say mềm. Nó chỉ nhớ đôi bàn tay ram ráp của bà, nhớ cánh diều, nhớ bát cơm cá bống…
Sáng ra, bố mẹ nó lên xin bảo lãnh, nhưng nó nhất định không chịu gặp. Đã từ lâu lắm rồi, nó chẳng còn cảm nhận được cái mà người ta gọi là tình cảm gia đình. Nó ra nông nỗi này cũng là do bố mẹ nó. Nó đã đủ 18 tuổi, nó sẽ tự quyết định cuộc đời mình…
Cũng may, nhóm đua xe của nó chỉ bị phạt hành chính. Nó trở về nhà thu dọn hành lí. Nó quyết định về quê ở cùng bà ngoại. Nó sẽ bỏ lại ngôi biệt thự sang trọng mà lạnh lẽo và cô đơn. Nó sẽ bỏ lại những đồng tiền xanh vô tình. Nó sẽ tìm thấy tình yêu thương, sự bình yên nơi vòng tay bà ngoại. Nó sẽ nhờ chú Tư xin cho học lại năm lớp 12 ở trường làng. Nó sẽ được ăn bát cơm gạo tám với cá bống kho tương do bà nấu. Mới nghĩ tới thôi mà lòng nó đã xốn xang.