Đừng bỏ mẹ con ơi!

Mai Hoa , 21/02/2017 (3729 lượt xem)

Trên đời này, có một nỗi sợ hãi mà chỉ những người mẹ không may mắn mới thấm thía: đó là nỗi sợ hãi con lại bỏ mẹ mà đi một lần nữa. Con từ chối để mẹ làm trọn thiên chức “làm mẹ”.

Đừng bỏ mẹ con ơi!

Có nỗi đau nào bằng…

Tôi vẫn nhớ chị, người phụ nữ thành đạt, quý phái và rất hiền hậu. Những ký ức của tôi về một người đàn bà đẹp mặn mà, giỏi giang, đầy trắc ẩn lại không khiến tôi nhớ bằng hình ảnh khi chị ủ rũ, hết sức sống khi bước sang tuổi 40 với nỗi đau không gì khỏa lấp.

22 tuổi chị lên xe hoa về nhà chồng sau khi vừa lấy bằng đại học. Một năm sau đó, chị sinh con trai đầu lòng. Sau khi sinh, chị đặt vòng để kế hoạch vì chị quyết tâm học lên tiến sĩ, cộng với hai anh chị mở công ty riêng và dồn hết tâm trí vào công việc. Cũng phải 6 năm sau, khi cậu con trai bước vào lớp 1 và chị đã trở thành tiến sĩ, cũng là sau 6 năm chị đặt vòng, vợ chồng chị tháo vòng vì có ý định sinh đứa thứ hai. Cầu được ước thấy, sau một tháng “thả”, chị đã mang thai. Nhưng, niềm vui chưa được tày gang, khi mang bầu đến tuần thứ tám thai kỳ, bác sỹ siêu âm và đưa ra kết luận đã bị thai lưu. Từ đó đến nay cũng đã năm năm, vợ chồng chị “sinh hoạt” đều đặn và canh thời điểm trứng rụng nhưng mãi vẫn không thấy tín hiệu gì. Anh chị cũng tặc lưỡi: Không có thêm con cũng không sao, dù sao cũng có cậu con trai làm điểm tựa cho mình rồi. Mọi bất hạnh đổ ập xuống đầu chị khi con trai chị ra đi mãi mãi khi mới 15 tuổi, trong một vụ tai nạn giao thông khi thằng bé đang trên đường đi học về nhà. Từ ngày đó, chị như chiếc lá héo, suốt ngày gục đầu vào di ảnh con trai mà khóc cho cạn nước mắt. Số phận còn trêu đùa chị khi không cho chị sinh thêm bất cứ đứa con nào khác khi bác sĩ kết luận chị vô sinh thứ phát: ống dẫn trứng của chị đã bị chít hẹp, chặn đường di chuyển của tinh trùng nên khả năng đậu thai là rất khó. 40 tuổi, chị hầu như không còn chút hi vọng nào về những đứa con.

Bây giờ anh chị sống như hai chiếc bóng nương vào nhau, thương con đứt ruột, và thấy của nả tiền bạc bao nhiêu cũng không đủ vui khi thiếu đi những đứa con.

Vì sao con lại bỏ mẹ mà đi?

Có lạc vào thế giới của những người mẹ mong con mới thấy nỗi thắc thỏm mong chờ đậu thai, nỗi đau dai dẳng day dứt khi những tín hiệu sống nhỏ bé trong cơ thể người mẹ không còn nữa: con đã lưu ở trong bụng mẹ. Tôi thấy ở đây, có đủ cả các sắc thái tình cảm: đó là sự mong chờ, ngóng đợi; nỗi hân hoan khi thử que 2 vạch, nỗi thất vọng tràn trề khi đến ngày mong 2 vạch thì lại đến tháng vì những dấu hiệu có thai chỉ là dấu hiệu giả vì mẹ quá mong con, rồi những mẹ bị thai lưu thì đau đớn, dằn vặt, tắt ngấm hi vọng.

Có mẹ 3 lần thai lưu liên tiếp “không rõ nguyên nhân”. Bốn chữ “không rõ nguyên nhân” nó ám ảnh đến nỗi người mẹ này thậm chí còn không dám gần chồng, không dám có thai, vì chỉ sợ mình lại gây ra một cái chết cho đứa con tiếp theo của mình. Hai vợ chồng chị đã làm đủ mọi cách: từ soi trứng, siêu âm trứng, noãn, chụp tử cung, xét nghiệp nội tiết, xét nghiệm máu, nhiễm sắc thể… Tất cả các chỉ số đều bình thường cả. Ai tư vấn thuốc gì, ở đâu, Đông y hay Tây y,...vợ chồng chị đều bỏ cả công việc xấp ngửa ngược xuôi tìm đến. Chị uống đủ cái loại thuốc mà không có kết quả gì. Chỉ có điều, cứ mỗi lần có thai chưa kịp mừng thì con đã rời xa cha mẹ ngay rồi. Bé bỏ mẹ sớm nhất là bé đầu, khi 10 tuần. Bé ở trong bụng mẹ lâu nhất là 24 tuần, đó là lần chị đau đớn nhất khi phải vào bệnh viện làm thủ thuật lấy con ra ngoài. Đó cũng là khi chị mang thai lần thứ ba, song thai hai con trai, và hai bé bị hội chứng truyền máu nhau thai. Khi được đưa ra khỏi bụng mẹ, một bé đã mất, bé còn lại sống trong lồng kính được vài tiếng đồng hồ. Chị chưa hề được nhìn mặt con lấy một lần, chỉ nghe nói, bé rất giống ba, tay chân dài. Chồng chị đưa con về quê anh ngay trong đêm, hai bé được nằm gần ông nội, trên cánh đồng của vườn nhà. Sau ngày con mất 1 năm chị mới được về thăm con, thắp lên mộ hai đứa trẻ bé bỏng của chị nén nhang. Chị khóc khô nước mắt. Chị kể, nhiều khi nhớ con đến quay quắt, chị sẵn sàng ôm bất cứ đứa trẻ nào ở cỡ tuổi con chị, như một người điên. Chị ước gì tình cờ gặp được một em bé sơ sinh bị bỏ rơi trên đường, chị sẽ rất vui sướng và không ngần ngại mang về nuôi...

Không còn nỗi đau nào lớn hơn là mất con. Sau nỗi mất mát như đứt từng khúc ruột, là dày xé tâm can, hoang mang, đau đớn đến tột cùng... “Vì sao con lại bỏ mẹ mà đi?” - câu hỏi ấy ảm ảnh khủng khiếp. Một người mẹ kể, đôi lúc, thấy số phận sao mà bạc bẽo, chỉ muốn bỏ đi xa, thật xa... mãi mãi khỏi trần thế này, nhưng thấy ánh mắt chồng xót thương, lại gồng mình cố gắng. Con đã bỏ cha mẹ, không lẽ mẹ lại bỏ lại ba một mình mà đi.

Đó là người mẹ trong cái rủi có cái may, vì chồng còn ở bên động viên vỗ về. Có mẹ, vừa đau nỗi đau mất con, vừa đau nỗi đau mất chồng vì anh chồng đi “tìm con” …. còn đau đớn hơn nhiều!

Theo Webtretho

Bình luận đánh giá: Đừng bỏ mẹ con ơi!
Bình luận đánh giá sản phẩm
THÔNG TIN NGƯỜI GỬI
bình luận
Xem bình luận có đánh giá
THÔNG TIN NGƯỜI GỬI
Về Shop Trẻ Thơ
ShopTreTho.com.vn kinh doanh theo mô hình website trực tuyến kết hợp với hệ thống chuỗi cửa hàng bán lẻ tại các thành phố lớn trên toàn quốc. Với phương châm "phục phụ khách hàng bằng cả trái tim" Shop Trẻ Thơ luôn lấy khách hàng làm trung tâm cho mọi hoạt động để tạo ra nhiều giá trị cộng đồng
Hơn 15.000 sản phẩm
500 thương hiệu nổi tiếng
Hỗ trợ 24/7 miễn phí cuộc gọi
Miễn phí vận chuyển
Giao hàng tận nhà