Duyên phận do trời định – hạnh phúc do người định
26/09/2016 (2510 lượt xem)
Cuộc đời này đâu đâu cũng đã được ông trời định duyên, duyên đến duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt sẵn…
Có những lương duyên từ khi bắt đầu đã chắc nịch như ván đóng thuyền, có những duyên phận từ khi bắt đầu đã định trước là sẽ phải rời xa. Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp nhưng tôi luôn khao khát, mong chờ sẽ tạo được kì tích.
Duyên là phần trời định sẵn cho mỗi người, về khả năng có quan hệ tình cảm, yêu đương vợ chồng gắn bó trong suốt cuộc đời.
Tôi tin vào duyên phận, bởi vì khi chúng ta gặp và quen biết một ai đó trong cuộc đời đó chính là cái duyên rồi nên tôi rất trân trọng nó, ở đây tôi nói duyên phận chứ không nói duyên nợ vì duyên nợ thường mang lại cảm giác nặng nề theo kiểu là nghĩa vụ và là trách nhiệm, và cũng vì vậy mà tôi rất sợ chữ này.
Những cặp đôi yêu nhau mà tôi đã và đang thấy, lúc họ còn bên nhau hạnh phúc thì không cần phải bàn ở đây, điều đáng nói chính là khi họ chia tay nhau, họ đau đớn và khổ sở vô cùng, viện ra đủ mọi lý do để xoa xịu nỗi đau ấy, ban đầu ít ai lý trí dám dũng cảm nhìn thẳng và đối mặt với sự thật phũ phàng. Nhiều khi, họ không dám tin vào sự thật nên đã nghĩ ra một lý do nào đó, dù trái ngược hoàn toàn với sự thật và tin vào điều đó, tất cả là vì chỉ có như vậy họ mới cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm hơn, và có thể buông bỏ được.Việc này giống như tiêm một mũi thuốc tê vào vết thương vậy, rồi khi hết thuốc thì sao, lại tiêm thêm một mũi nữa cho đỡ đau để rồi khi tỉnh lại lại thấy đau gấp nhiều lần hơn.
Có người lại bắt đầu đỗ lỗi cho duyên nợ, họ nói rằng kiếp trước họ nợ đối phương nên kiếp này họ phải trả lại, nhưng nói vậy chứ đã có ai biết kiếp trước của mình như thế nào đâu, tại sao lúc đầu gặp nhau quen nhau hạnh phúc lại không thấy ai nhắc đến để rồi đến khi chia tay lại đi đỗ lỗi cho nó, duyên nợ đâu có tội tình gì, nó bắt hai người quen nhau à hay nó chia rẽ tình cảm của hai người, tất cả là do sự hành xử và lựa chọn của bạn mà thôi. Không thể trách móc số phận mình hẩm hiu hay trách người ta bạc bẽo với bạn đâu bởi một khi bên người ta mà bạn đã không hạnh phúc nữa thì bạn có quyền ra đi, chỉ trách bản thân bạn yếu đuối, mềm lòng. Hoặc khi biết rằng sẽ đau đấy nhưng vẫn cố ở lại để níu kéo, vì thói quen, vì sự thương hại.
Như tôi đã nói ở trên, hạnh phúc là do người định, duyên phận đã cho 2 người gặp nhau rồi, hãy biết cách trân trọng điều đó và cố gắng giữ gìn nó nếu bạn thực sự thấy trân trọng.
Có những thứ bạn có thích thế nào đi chăng nữa nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ thuộc về bạn, có những thứ bạn lưu luyến, bịn rịn không dứt nhưng chẳng thể giữ lại được cho mình. Tình yêu là bài ca chẳng bao giờ hát đến lời cuối.
Nếu bạn không còn yêu một người, xin hãy buông tay để người khác có cơ hội yêu cô ấy/ anh ấy.
Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho chính bản thân mình, để bản thân có cơ hội được yêu người khác. Đó mới là cách cư xử đúng đắn nhất trong tình yêu, hãy cho nhau cơ hội mới, bất cứ điều gì cũng vậy, nhất là trong tình yêu, phải trân trọng thì mới mong hạnh phúc và có được nó mãi mãi.