Lá thư đẫm nước mắt và những hình ảnh cuối đời của thiếu úy Trâm
29/07/2016 (10261 lượt xem)
Nỗ lực của bác sĩ cùng nghị lực chiến đấu kiên cường với bệnh tật của bản thân cũng không thể giúp chị Trâm chiến thắng căn bệnh ung thư phổi quái ác.
Chị đã ra đi mãi mãi ở tuổi 25, vào lúc 14 giờ ngày 27/7 tại nhà riêng phường Thạch Quý, tỉnh Hà Tĩnh.
Chiến trường bệnh tật – đặc biệt là bệnh ung thư - đầy khốc liệt đã lấy đi nhiều sinh mạng vô tội. Và người chiến sĩ công an nhân dân Hà Tĩnh – Thiếu úy Đậu Thị Huyền Trâm đã kiên cường chiến đấu đến khi trút hơi thở cuối cùng trên chiến trường ấy, để lại bao sự tiếc thương vô vàn cho gia đình, người thân, bạn bè và biết bao trái tim người Việt.
Đức hi sinh cao cả của một người mẹ và nghị lực chống chọi với bệnh tật của chị đã khiến rất nhiều người phải thán phục, cảm động. Nhưng, dù có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu,, dù cố chứng minh cho mọi người thấy mình “vẫn ổn” đến đâu, thì chị Trâm cũng không thể tự lừa dối chính mình về tình trạng sức khỏe đang xuống dốc không phanh do căn bệnh nghiệt ngã bủa vây cơ thể gầy gò.
Chồng đã luôn bên cạnh khi chị Trâm viết lá thư cuối cùng trên giường bệnh
Trong những ngày điều trị bệnh ngắn ngủi ở viện, chị Trâm đã viết một lá thư cảm động gửi lại những lời tâm sự mà chưa một lần chị nói ra. Lá thư ấy chứa đựng tất cả tình yêu thương dành cho gia đình, những người thương yêu. Ở những dòng chữ ấy còn vương một chút tiếc nuối, vì phải ra đi quá sớm khi chị còn chưa thể làm được gì cho những người mà mình thương yêu nhất.
Phải chăng ông trời cho chị thêm một chút thời gian nữa thôi thì cuộc đời chị có lẽ sẽ bớt dang dở đi phần nào! Nhưng trời đã lệnh rồi thì chị phải theo. Những dòng tâm sự đẫm nước mắt của chị khiến ai nấy đều không thể kiềm được nỗi xúc động đến quặn thắt lòng.
Nội dung bức thư mà chị viết:
"Gửi gia đình và người đàn ông của em.
Từ nhỏ, con lớn lên trong truyền thống gia đình Công an, dù luôn nghĩ rằng mình không làm được đâu, nhưng mỗi lần nhìn vào bộ đồ của mẹ treo ở tủ cạnh bàn thờ bố, con càng ao ước được học trường bố học, mặc màu áo bố mặc, kiểu như để an ủi bản thân mình cũng có kỷ niệm về bố dù khi bố mất con còn đỏ hỏn.
Phải mất 2 lần để thực hiện 1 giấc mơ, nỗi đau lúc thất bại không là gì nếu có được thành công. Con học 5 năm học viện, ngày con đỗ, mẹ và anh tự hào khiến con còn giật mình vì dường như còn vui hơn cả con.
Đó là ngày con không bao giờ quên được, không phải vì mình vui thế nào mà hôm đó mẹ và anh đã xúc động nhường nào. 12 năm đi học, 6 năm đèn sách, con không giúp được mẹ gì cả, chỉ biết lao vào học, mẹ là người hiểu con nhất, biết con học giỏi gì và yếu gì, mẹ thấy con không theo kịp lớp học thêm mẹ không ngại thuê gia sư dù 1 tay mẹ vừa kiếm tiền vừa lo 2 bề nội ngoại.
1 đứa học lực như con mà đỗ Học viện thì 100 người cả 100 người, kể cả thầy cô giáo của con cũng nói là vì con có người mẹ như mẹ. Rồi con ra trường, đi làm được mấy tháng, quen, yêu và lấy chồng. Tính ra cuộc đời mình chưa làm được gì, chưa biết gì. Mình lấy về và có bầu liền, cả nội ngoại đều vui trông thấy, được 1 cu cậu, mình lại thấy sự hạnh phúc, tự hào đó ở mọi người.
Đáng lẽ cuốn sách chỉ nên dừng ở đó với happy ending. Nhưng mình phát hiện ra tế bào ung thư khi mang thai đến tháng thứ 5, ung thư giai đoạn cuối. Sức khỏe mình ra sao, mình biết chứ, nhưng nhiều người thương mình cố giấu. Rồi sau tất cả, chấp nhận và cùng bên mình chữa trị. Vốn không thích tự xoáy sâu vào cái không vui của mình. Mình nghĩ lại thời gian qua mình đã sống, thực sự còn quá nhiều điều mình muốn làm. Nhưng rất may mắn mình có gia đình, người thân, bạn bè đã sát cánh bên mình lúc này.
Hãy nghĩ xem, quan trọng gì sống đước bao lâu, mà sống như thế nào mới đúng. Nhưng nếu có phép màu, cho mình thêm 5 năm nữa, hoặc 1, 2 năm nữa khỏe mạnh chút, mình chuẩn bị một vài thứ cho những người mình thương yêu, chứ đừng để ốm đau mãi rồi đi.
Bây giờ trong mình mọi thứ đã qua đều là kỷ niệm quý giá. Những gì đang có là tận dụng để cho mọi người biết mình yêu thương mọi người thế nào. Và mỗi lần nhìn lại, đó chính là thời thanh xuân đẹp đẽ, sức sống và đáng sống nhất của mình".
Bé Gấu được chăm sóc ở Bệnh viện phụ sản Trung ương.
Lần đầu cũng là lần cuối mẹ con chị được bên nhau.
Một tuần trước khi ra đi mãi mãi, ngày 21/7, chị Trâm đã được gặp con trai mình là bé Gấu. Người mẹ trẻ đã không giấu được hạnh phúc vô bờ khi lần đầu nhìn thấy con. Nhưng niềm an ủi và động lực sống to lớn ấy cũng đã không mở ra cho cuộc đời chị một phép màu để chị được hồi phục sức khỏe và tự tay chăm sóc con mình như bao người mẹ khác. Suốt gần 1 tiếng rưỡi đồng hồ của ngày hôm ấy, mẹ con chị đã bên nhau lần đầu và cũng là lần cuối cùng trong đời.
Những giây phút cuối đời của thiếu úy Trâm
Sáng 26/7, tình trạng sức khỏe của chị Trâm xuống dốc trầm trọng, chị hoàn toàn kiệt sức nằm trong vòng tay mẹ. Chiều cùng ngày, chị được gia đình đưa về quê nhà Hà Tĩnh và trút hơi thở cuối cùng vào hồi 14 giờ ngày 27/7.