Món quà của mẹ
26/05/2012 (746 lượt xem)
Hồi 15 tháng tuổi, tôi bị ngã lên một con thỏ bằng thủy tinh và nó cắt vào một bên mắt của tôi, vết cắt đủ sâu để làm tôi mù mắt. Để cứu lấy mắt cho tôi, các bác sĩ đã khâu tròng mắt ngay chỗ bị thương, để lại một vết sẹo xấu xí ngay giữa mắt của tôi. Nỗ lực của họ thất bại.
Với tất cả sự khôn ngoan của mình, mẹ tôi đã tìm được một bác sĩ. Vị này khuyên rằng nếu tròng mắt của tôi bị lấy đi hoàn toàn thì khuôn mặt tôi sẽ bị biến dạng xấu xí; và vì thế mà tôi cứ phải tiếp tục sống với một bên mắt mờ xám, không nhìn thấy gì và có sẹo. Khi tôi lớn lên, con mắt mù lòa ấy đã khống chế tôi bằng nhiều cách.
Khi đi, tôi chỉ cúi gằm mặt xuống đất để người khác không nhìn thấy sự xấu xí của tôi. Thỉnh thoảng có vài người, thậm chí là người lạ, hỏi những câu làm tôi bối rối hoặc đưa ra một nhận xét nào đó khiến tôi cảm thấy bị tổn thương. Khi bọn trẻ con chơi trò chơi, tôi luôn là “con quái vật”. Tôi lớn lên với ý nghĩ là mọi người đều nhìn tôi với sự khinh thị, như thể ngoại hình của mình bị vậy là hoàn toàn do lỗi của tôi. Tôi luôn có cảm giác mình là một kẻ chẳng giống ai.
Thế nhưng mỗi lần như vậy, mẹ đều bảo tôi: “Con hãy ngẩng cao đầu và nhìn thẳng vào mọi người”. Điều đó trở thành một câu kinh nguyện mà tôi nương tựa vào. Mẹ nói điều đó khi tôi hãy còn nhỏ. Mẹ hay ôm tôi trong vòng tay, vuốt tóc tôi và nói: “Nếu con ngẩng cao đầu, mọi việc sẽ ổn thôi, và mọi người sẽ thấy được tâm hồn đẹp của con”. Mỗi khi tôi muốn lẩn tránh mọi người, mẹ đều nhắc lại thông điệp ấy.
Trong suốt nhiều năm, những lời nói đó của mẹ đã mang lại nhiều ý nghĩa đối với tôi. Lúc còn nhỏ, tôi cứ nghĩ mẹ muốn nói: “Hãy cẩn thận, nếu không con sẽ ngã hoặc đâm vào vật gì đó chỉ bởi con không chịu quan sát đường đi”. Bước vào độ tuổi thiếu niên, mặc dù tôi có xu hướng nhìn xuống đất để tránh cái nhìn của mọi người nhưng tôi cũng phát hiện ra rằng thỉnh thoảng khi tôi ngẩng đầu lên để cho mọi người hiểu về tôi thì người ta cũng rất thích tôi.
Những lời nói của mẹ đã giúp tôi nhận ra rằng, bằng cách để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt tôi, tôi đã làm cho họ nhận ra sự thông minh và vẻ đẹp ẩn đằng sau đôi mắt của mình, cho dù bề ngoài họ không thể nhận ra được điều đó.
Ở trường trung học, tôi đã thành công cả về học vấn lẫn trong giao tiếp xã hội. Thậm chí tôi còn được bầu làm lớp trưởng, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy mình là một kẻ chẳng giống ai. Tôi chỉ muốn mình trông giống như những con người bình thường khác. Khi tình hình trở nên tồi tệ, tôi sẽ khóc với mẹ. Mẹ sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt đầy yêu thương và nói: “Hãy ngẩng cao đầu và nhìn thẳng vào mọi người. Hãy để họ thấy được vẻ đẹp nội tâm của con”.
Khi tôi gặp người đàn ông mà sau này trở thành người bạn đời của tôi, chúng tôi đã nhìn thẳng vào mắt nhau và anh ấy bảo rằng tôi là một cô gái xinh đẹp cả về hình thức lẫn nội tâm. Anh thật sự nghĩ như vậy. Tình yêu thương và sự động viên của mẹ chính là nguồn sáng đã cho tôi sự tự tin để vượt qua được mối nghi ngại của chính mình. Tôi đã đối mặt với nghịch cảnh, đọ sức trực diện với khó khăn và tôi không chỉ học được cách trân trọng chính mình mà còn biết cách yêu thương sâu sắc những người xung quanh.
“Hãy ngẩng cao đầu” là câu nói được nghe nhiều lần trong gia đình của chúng tôi. Các con tôi cũng cảm nhận được sức hút từ câu nói đó. Món quà mà mẹ đã cho tôi vẫn tiếp tục sống mãi với thế hệ tiếp theo.
“Đứa con gái nhỏ”
Qua làn nước mắt, người phụ nữ ấy kể lại câu chuyện về đứa con gái nhỏ của mình và bày tỏ niềm mong mỏi được ở ngay bên cạnh con. Bà đang mỏi mòn mong ngóng tin tức về ca phẫu thuật não của con gái mình…
Trong lúc bà liên tục nhìn đồng hồ để đếm lùi khoảng thời gian mà bác sĩ đã ước tính cho ca phẫu thuật, tôi cố gắng nghĩ ra điều gì đó để an ủi bà. Những ngôn từ của tôi lúc đó dường như chẳng phù hợp, vì bà đang ở vào một vị trí mà tôi chưa từng trải qua bao giờ.
Làm thế nào tôi có thể hiểu được những đêm thức trắng của người mẹ ấy cũng như nỗi buồn đau khắc khoải mà cảnh đợi chờ đã gây ra cho bà?
Sau cùng, điện thoại reo vang. Ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp và Marie sẽ bình phục theo thời gian. Gương mặt người mẹ ngập tràn nét nhẹ nhõm. Cuối cùng thì bà mẹ 86 tuổi giờ đây cũng có thể nghỉ ngơi khi biết rằng “đứa con gái nhỏ” gần 70 tuổi của mình sẽ dần dần bình phục.
“Người mẹ kém cỏi nhất thế gian”
Sau khi nuôi dưỡng tôi được 30 năm trời, có lần mẹ tôi đã đứng trong nhà bếp và nói vọng ra: “Mẹ là người mẹ kém cỏi nhất thế gian và mẹ hết sức hối tiếc về điều đó”.
Mẹ tiếp tục nhận lỗi về tất cả những gì mà bà đã làm sai trong suốt quá trình nuôi nấng tôi. Tôi nhận thấy mẹ đang tự kết tội mình về những nguyên tắc khắt khe trong việc nuôi dạy con cái, vì mẹ đã làm cho tôi lỡ mất nhiều buổi khiêu vũ ở trường.
Mẹ cảm thấy xấu hổ vì cha mẹ quá nghèo, không đủ sức mua cho tôi chiếc nhẫn khi tôi tốt nghiệp trung học. Mẹ xấu hổ vì những hình phạt kéo dài cả tuần mà bà đã dành cho tôi. Mẹ buồn rầu vì đã cố chọn bạn bè cho tôi…
Mẹ tôi tiếp tục kể về những sai lầm và những điều hối tiếc của bà trong khi những giọt nước mắt đau khổ cứ chảy dài trên khuôn mặt.
Ngay lúc ấy, trông mẹ thật xinh đẹp. Tôi tự hỏi tại sao cả gia đình mình, trong đó có tôi, luôn luôn tin tưởng ở mẹ. Làm thế nào bạn có thể nói cho mẹ biết rằng mẹ là tất cả đối với bạn? Tôi muốn nói với mẹ rằng những hình phạt và những nguyên tắc khắt khe thuở bé chỉ là một chấm đen nhỏ trong trí nhớ của tôi so với ký ức về những đêm mẹ cho phép tôi thức khuya nướng bánh cùng với mẹ.
Tôi đã im lặng thay vì nói với mẹ rằng thật ý nghĩa biết bao khi mẹ cố vét tiền để sắm cho tôi đôi giầy mới và chiếc ví sao cho hợp với đôi giày. Tôi không thể nuốt nổi cục nghẹn đang chặn ngang cổ họng của mình để giải thích với mẹ rằng mẹ đã làm cho tôi cảm thấy mình thật đặc biệt bằng hàng triệu cách khác nhau. Ngày hôm đó, lẽ ra tôi nên nói với mẹ rằng trong số tất cả những người xuất hiện trong cuộc đời tôi, không ai có thể yêu thương tôi vô điều kiện như mẹ.
Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày tôi không nói với mẹ rằng những sai lầm của mẹ chỉ nhỏ bé như đám đất chuột đùn, trong khi tình thương yêu và sự thông cảm của mẹ lại là những ngọn núi to lớn và đẹp đẽ của cuộc đời tôi. Nhưng, ngay bây giờ, tôi sẽ nói với mẹ: “Cảm ơn Mẹ và cảm ơn Chúa đã ban cho con “người mẹ kém cỏi nhất thế gian”.