Mong hạnh phúc đến với cha
13/06/2013 (474 lượt xem)
Nhân ngày của Cha, con viết lên dòng chữ này mong Cha luôn được hạnh phúc
Bố của con năm nay đã 44 tuổi rồi, nhanh thật! Con gái bố càng lớn càng xinh thì bố của con cũng từng ấy năm trà mình với đời để lo cho con một cuộc sống đầy đủ.
Từ ngày bé, bố đã luôn yêu thương, gần gũi con. Bố thương con gái bố nhất nên ai đó hãy cẩn thận khi nói: ‘Bố Linh không có thằng ku nối dõi rồi…’. Con nhớ hồi con vào mẫu giáo, con ham chơi lắm, lười viết bài nữa. Nhớ lắm! tối bố ngồi cầm tay con cùng tập viết, không hiểu vì có bố hay vì có cây thước bố đặt trên bàn làm con sợ mà con viết bài chăm chỉ hẳn…
Bố uốn nắn con từng ngày, sửa cho con từng lỗi nhỏ trong cách ăn nói, ứng xử. Con ngày một lớn, học tập và học tập. Con nhớ cái hồi con choai choai mới lớn, cứng đầu, quậy phá nữa, có lần cứng đầu quá còn bị bố cho ăn đòn nữa, con nghĩ trong đầu rồi là không khóc, nhất định không việc gì phải khóc nhưng do đau quá không chịu nổi nên con đã khóc và con tin chắc trong lòng bố lúc đó hẳn cũng đang ứa nước mắt vì con.
May mắn thay con thi và đậu vào một trường trung học phổ thông công lập gần nhà. Càng lớn con dần định hình được tính cách trong con. Cố gắng! Buộc mình phải cố gắng, đúng là môi trường làm nên con người, khi ai ai cũng ra sức phấn đấu thì tự mình cũng nhận thức được mình phải lao vào xòng xoay tích cực ấy. Rồi ba năm phổ thông, con đạt danh hiệu học sinh khá, tuy là không có gì to tát nhưng đó là tất cả sự cố gắng của con và con tin con đã làm bố mẹ con tự hào.
Tiếp tục theo đuổi ước mơ, bố mẹ tạo mọi điều kiện cho con ôn thi đại học. Vẫn nhớ như in, con ngủ không được vì ôn bài thì bố con cũng thế cứ ra vào, rồi cà phê, rồi thuốc lá…
Thi xong môn đầu, bố gọi điện thoại quan tâm, con nói con làm bài cũng tạm còn dư thời gian nữa, bố lo lắng dặn con: “ Con làm bài cẩn thận, đừng vội vàng ra sớm, ở trong xem bài cho kĩ nghe con...” Cả đời con sẽ không bao giờ quên được hình ảnh chiều ngày hôm đó. Thi xong môn 2, bước ra cổng là hình ảnh bố con đang chờ để đưa con về. Nhìn từ phía sau, bố của con gầy quá, đen nữa, ông trời ác độc quá, mưa ướt hết bố con rồi…
Con rớt giấc mơ cô giáo Tiếng Anh, con khóc nhiều lắm, rồi bố mẹ an ủi và giờ thì con đã yên ổn theo học ở một trường đại học khác với bạn bè, môi trường rất tuyệt.
Còn nhớ, vui vô cùng hồi con đi thi bằng lái xe, nhìn cả trường hôm đó có ai được bố đưa đi thi đâu thế mà con có đó ( xí hổ quá đi mất, như trẻ con ý già đầu rồi mà…nhưng hạnh phúc lắm, cười miết ah ). Con lo một thì bố con lo mười, cứ kè kè bên con suốt làm mấy bạn thi cùng không khỏi nhìn con với ánh mắt tò mò có, khó hiểu có, chắc chắn là ghen tị cũng có.
Và con cũng có bằng rồi tự chạy xe đi học, đường từ nhà mình đến trường xa lắm, chắc bố mẹ lo lắng cho con nhiều.
Mới đây thôi, con mới cảm nhận được phần nào nỗi lòng của bố mẹ khi con nói em mà em không nghe, con buồn, không thể ngủ được, cảm giác đau ghê gớm, cảm giác bị tổn thương. Con thấm thía phần nào nỗi khổ của người làm cha làm mẹ khi con cái không vâng lời.
Nhớ mãi những lúc nhà mình tràn ngập tiếng cười, con với em chọc bố, rồi những lúc bố con mình nói chuyện hàng giờ về xe cộ. Còn những lúc im lặng đến nghẹt thở, những mâu thuẫn, những cuộc tranh cãi rồi những lúc như vỡ òa trong bình yên khi vấn đề được giải quyết.
Những lần con gần bố, nhìn lên tóc bố sợi trắng đang lấn át dần sợi đen, trên trán bố nếp nhăn cũng xếp nhiều hơn vô tình làm con rớt nước mắt.
Con thương bố, con thương mẹ nhiều nhất. Sắp đến ngày của bố, con chỉ mong ước bố con khỏe mạnh, bình an. Không biết đến bao giờ con mới đền đáp được công ơn bố mẹ dành cho con, con chỉ biết cố gắng lớn, cố gắng nên người.