Tặng quà cho vợ nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10
13/10/2011 (539 lượt xem)
Đã khá lâu rồi, tôi mới cảm thấy xúc động đến thế trong ngày 20/10 vì chợt bắt gặp món quà thực sự ý nghĩa mà người ta có thể dành cho nhau trong dịp này.
Với tôi, 20/10 không có gì đặc biệt, bởi năm nào cũng thế, chồng tôi sẽ bảo rằng tôi thích gì thì lấy tiền trong tài khoản mà mua, bởi anh không có thời gian đi lựa đồ, càng không thể lựa được đúng món đồ tôi thích. Sau đó, chúng tôi sẽ đi ăn tối ở nhà hàng và ra về với một bó hoa trên tay tôi. Kể ra chồng tôi cũng có quan tâm đến vợ nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy tẻ ngắt.
20/10 năm ấy trời mưa, tôi ghé vào 1 tiệm nữ trang, vừa trú mưa, vừa ngắm nghía lựa chọn một món cho mình. Chợt một ông lão bước vào. Cô bé bán hàng hơi khó chịu vì cách ăn mặc tuềnh toàng và đôi giày bata bê bết bùn đất của ông lão khi ông bước vào cửa hàng sang trọng, sạch sẽ. Ông lão rụt rè đưa mắt nhìn những chiếc vòng vàng lấp lánh, lắc tay tinh xảo và hoa tai đắt tiền rồi thừ người ra nhẩm tính. Một lúc sau, ông cất tiếng hỏi:
- Chuỗi vòng ngọc trai kia bao nhiêu cô nhỉ?
- 400.000 đồng đúng giá, không mặc cả đâu nhé. – Cô bán hàng nói ngay vì sợ ông lão nài nỉ.
- 400.000 đồng cơ à. Có bán trả góp không cô? Tôi chỉ có 300.000 là tiền để dành mấy hôm Tết. Bà nhà tôi thích có một chuỗi ngọc trai từ hồi còn con gái, cưới nhau hơn 40 năm rồi mà tôi chẳng tặng cho bà ấy được cái gì. Già rồi, tôi cũng muốn tặng cho bà ấy một món làm kỉ niệm, kẻo lại gần đất xa trời.
- Giờ tôi trả cô 300.000 đồng rồi cô biên cho tôi một cái giấy nợ, tháng sau tôi trả nốt được không?
Nghe ông lão nói, tôi thấy khóe mắt cay cay, thầm ước ao được như bà vợ ông lão. Sống với nhau ngần ấy năm mà ông vẫn nhớ đến sở thích thời trẻ của bà và gắng dành tặng một món quà, dù chỉ là một chuỗi hạt trai nhỏ bé.
- Không được đâu ông ạ. Hàng của chúng cháu là hàng công ty, không bán trả góp.
Câu trả lời dứt khoát của cô bán hàng đưa tôi về thực tại. Tôi bỗng khao khát được thấy ông lão thực hiện tâm nguyện của mình với bà vợ yêu quý. Tôi bèn rút ra 100.000 đồng đưa cho cô bán hàng, rồi quay sang ông lão nói :
- Cháu đang tìm đề tài viết bài. Cháu biếu bác 100.000 này. Bác cho cháu về thăm nhà, coi như đi thực tế viết bài về tình nghĩa vợ chồng, bác nhé?
- Thế thì quý hóa quá, cám ơn cô. Nếu không ngại, mời cô qua thăm nhà chúng tôi.
Phải mất gần 1 giờ sau, tôi và ông lão mới len lỏi được đến ngôi nhà nhỏ bé của ông ở cuối con ngõ nhỏ trong khu phố lao động. Ngôi nhà vắng vẻ, hiu quạnh đến nao lòng. Ông lão trịnh trọng đặt chuỗi ngọc trai lên bàn thờ có di ảnh của vợ. Thắp nén hương, ông lầm rầm khấn. Mắt tôi nhòa đi mờ mịt khi nghe ông nói: “Thế là tôi thỏa nguyện rồi cô ạ. Bà lão nhà tôi hẳn sẽ vui lắm. Cuối cùng thì tôi cũng tặng được món quà bà ấy thích, dẫu là đã muộn”.
Giờ đây, sự sống và cái chết đã chia rẽ vợ chồng họ nhưng tôi vẫn quả quyết rằng không có gì chia rẽ được tình nghĩa vợ chồng sâu nặng mà họ dành cho nhau.
Chuỗi ngọc trai mà ông lão dành tặng vợ rẻ hơn nhiều so với những món quà tôi được chồng “tặng” bằng món tiền rút ở tài khoản của anh. Song, tôi thấy chuỗi hạt trai ấy mới thực sự là món quà giá trị, đầy ý nghĩa.