Thằng bé không phải... con anh!
17/05/2010 (460 lượt xem)
Cho đến nay, bí mật vẫn được chôn kín và rất ít “nguy cơ” bị lộ, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác tội lỗi vì đã và đang lừa dối người chồng mà tôi yêu quý.
Tôi sợ câu “cái kim trong bọc có ngày lòi ra”, và sợ đến lúc đó tôi không còn mặt mũi nào nhìn anh. Tôi có thể nói ra không, cái bí mật chôn chặt trong lòng nhiều đêm làm tôi nhức nhối? Làm sao tôi nói ra khi mỗi ngày, kỷ niệm của hai bố con và cả gia đình lại dày thêm, những phút giây đầm ấm vui vẻ lại tăng lên? Tôi cứ chìm đi trong sự lừa dối của mình, kể từ khi tôi biết mình có bầu, mà chắc chắn đó là con của V., người yêu cũ của tôi. Sáu năm sống cùng anh, hai vợ chồng đã đi khám vô sinh nhiều lần, bác sĩ nói “vô sinh không lý do”, nên vẫn hy vọng và lại phải thất vọng. Năm đó, V. người yêu cũ của tôi từ Mỹ về thăm nhà, chúng tôi đã gặp nhau. Phải thú thật rằng tôi cố tình gặp V. với cả hai mục đích, tình cũ khiến tôi xao xuyến một phần, phần khác là trong tôi lóe lên ước muốn có thai, và tôi “mượn V” để tìm cơ hội. Sau đó V. về Mỹ, không biết tôi đã mang thai con anh. Ít lâu sau anh mất vì ung thư phổi, vợ con anh cũng không hay biết chuyện anh và tôi ở Việt Nam. Tôi và chồng có gần gũi nhau cùng thời điểm đó, nhưng tôi biết chắc con tôi không mang dòng máu của người mà nó gọi bằng bố, vì tôi đã lén đi xét nghiệm ADN với hy vọng mình “thoát tội”, và kết quả, con trai tôi là con của V. May mắn hay trớ trêu là V. và chồng tôi có gương mặt hơi giống nhau, nên khi thằng bé sinh ra, chồng tôi nhận luôn là con trai giống bố y đúc! Anh tội nghiệp những người không có con, trêu đùa người chỉ có con gái, và còn đùa với bạn bè rằng “ai đi xét nghiệm gì thì xét nghiệm, chứ thằng con tôi khỏi cần xét cũng biết rồi!”. Thằng bé cũng quấn quít ba, hai ba con có nhiều sở thích chung. Mọi việc sẽ cứ suôn sẻ như thế nếu trong lòng tôi yên sóng, nhưng biết đâu, một ngày... mọi việc phơi bày. Tôi sẽ mất chồng, mất gia đình, con tôi mất cha, chồng tôi bị tổn thương... Nghĩ đến điều đó lòng tôi cũng tan nát. Tôi tự trách mình, rồi tự nhủ hãy gắng quên đi thực tế để sống, nhưng cảm giác lừa dối người khác lại giày vò tôi không yên.