Với con, bố là người đàn ông thất bại

AllInOne , 28/01/2015 (675 lượt xem)

Ở vị trí con cái thì bố bị cha mẹ hắt hủi, làm anh thì các em coi khinh bố, làm chồng bố lại không thể che chở cho vợ, bạn bè bố cũng không có một ai, sự nghiệp là con số không và khiến con cái không muốn nhắc tới hai từ “bố mình”.

Hôm nay con muốn nói với bố không phải với tư cách một người con mà với tư cách của một người phụ nữ đã có gia đình, người mẹ của hai đứa con. Mục đích của buổi nói chuyện này không phải để thay đổi bố vì từ xưa đến nay con rất ghét thay đổi người khác, không phải để bắt đầu lại cái gì cả, càng không phải để bố hiểu hay thông cảm mà đơn giản con chỉ muốn bố biết.

nguoi-dan-ong-that-bai

Thưa bố, xã hội này vốn không có công bằng, ai chẳng từng chịu thiệt thòi, không ai là không từng khốn khó, nhưng người nông dân biết vươn lên nhờ cây lúa và đôi bàn tay; người trí thức biết vươn lên nhờ khối óc và nghị lực. Còn bố, bố vươn lên bằng sĩ diện với vốn hiểu biết nửa vời, cả thèm chóng chán, theo kiểu “một nghề thì sống đống nghề thì chết”. Theo ngôn ngữ của giới trẻ bây giờ thì người như bố luôn “ảo tưởng về sức mạnh của mình”. Cho đến ngày hôm nay, khi đã ở cái tuổi gần 60, bố vẫn sống như thế.

Cái gì bố cũng hay, cũng nghĩ người ta làm được thì mình cũng làm được, suy nghĩ đó sẽ là tích cực nếu bố chỉ cần 1% sự kiên nhẫn, 1% quyết tâm và 1% khiêm tốn thôi nhưng bố lại chỉ “đánh trống bỏ dùi”, “thùng rỗng kêu to” rồi để lại một đống thất bại cho người vợ đáng thương. Mẹ luôn đi theo nhắc nhở giúp bố sáng suốt hơn, hầu hạ cả bố lẫn những sai lầm của bố nhưng chưa bao giờ bố biết lắng nghe. Mẹ dọn dẹp những thứ chẳng còn giá trị, thậm chí có cả những thứ là đống sắt vụn đúng nghĩa nhưng không bao giờ bố biết ơn. Mẹ chịu đựng cả những tủi nhục do bố mẹ chồng, các em chồng mang lại mà chưa một lần được chồng mình bảo vệ.

Bố cố gắng làm giàu vì ai? Vì con cái sao? Con thừa nhận bố cũng mong cuộc sống nhà mình khá hơn, muốn sung túc giàu có như người ta. Hồi đó bố mẹ cũng cố gắng làm ăn chăm chỉ nhưng đều thất bại, kinh doanh đủ thứ nghề để mưu sinh, nhưng thật bại không có nghĩa là lấy rượu làm bạn để mỗi lần ngà ngà say là bố la hét, gào thét, đập phá đồ đạc, đẩy mẹ con ra đường suýt bị ôtô tải cán phải; hình ảnh đó con sẽ không bao giờ quên dù chẳng muốn nhớ. Hình ảnh mẹ bị ông bà nội, các em chồng đánh đập, chửi bới bên cạnh một người chồng yếu hèn đã không dám bảo vệ vợ con lại lôi vợ con, đồ đạc trong nhà ra làm vật trút giận. Chừng đó quá đủ để chúng con có một tuổi thơ màu đen.

Con thực sự thấy biết ơn ông trời vì giờ này con không phải cô gái đứng đường, em trai con không phải quân trộm cướp. Nguyện vọng trong cuộc sống của bố chính đáng nhưng cách bố hành xử lại không khác Chí Phèo trả thù đời là mấy. Bố không bắt nẹt được người ngoài, không ăn được của thiên hạ thì về hành con cái, lừa vợ từng đồng để đi đầu tư cho “ước mơ khẳng định mình giỏi”. Mẹ con, người phụ nữ vừa đáng thương vừa đáng giận vì cho đến lúc này vẫn nói bố có tài. Thêm một phần vì sợ bố mà luôn khen bố là giỏi, có tài này tài kia. Điều đó càng làm bố ảo tưởng hơn về bản thân. Riêng con chỉ thấy bố là người đàn ông vô dụng nhất mà con từng gặp.

Chắc trong đầu bố đang tự kể công “Không có tao làm sao chúng mày có ngày hôm nay”, vậy bố có biết chúng con sống bằng gì? Từ lâu hình ảnh người bố đã mờ nhạt trong con, con sống vì mẹ, sống nhờ những đồng tiền chắt chiu của mẹ dưới sự chà đạp của bố. Thử hỏi số tiền bố phá gấp bao nhiêu lần số mang về cho vợ con? Bố lại đang có thêm ý nghĩ rằng “Không có đất của tổ tiên tao thì chúng mày chẳng làm được gì”. Tốt nhất bố đừng nói cái suy nghĩ đấy ra, nó chỉ càng làm danh dự của bố bị hạ thấp hơn mà thôi bởi “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”, bố cũng nhờ tài sản của tổ tiên mới có được cái cơ ngơi này chứ đâu phải của bố, bố có thấy xấu hổ không?

Xã hội, trường học dạy bảo chúng con, còn chúng con tự mình phải chọn lọc cái gì nên học cái gì không. Con rất tiếc không học được bất kỳ điều gì từ đại gia đình của bố mặc dù đại gia đình ấy có rất nhiều điều đáng tự hào: chồng đánh vợ, em chém anh, em đánh chị, anh em gầm gừ nhau từng mét đất của bố mẹ.

Kết luận cuối cùng của con về bố: bố là người đàn ông thất bại trên tất cả các lĩnh vực. Ở vị trí là con cái thì bố bị cha mẹ hắt hủi, làm anh thì bị các em coi khinh, làm chồng bố lại không thể che chở cho vợ, bạn bè bố cũng không có một ai, sự nghiệp là con số không và đáng thương nhất là làm cha khiến con cái không muốn nhắc tới hai từ “bố mình” khi gặp người ngoài.

Con cái không có quyền chọn cha mẹ vì thế con không thể thay đổi việc bố là quá khứ và hiện tại của chúng con. Còn tương lai chúng con không những phải tự lo mà còn phải cố gắng gấp 10 lần những người khác để nghe được câu nói “Ừ, bố nó thế nhưng chúng nó không thế”.

“Mặt trời soi rực rỡ, gió lùa tóc em bay. Rá cơm trên tay, em đi đưa cơm cho mẹ em đi cày…”, bố có nhớ giai điệu bài hát này không? Bài hát bố thường hát cho con nghe lúc rảnh rỗi. Với con, cảm xúc về một người bố đáng kính, hài hước và chút máu nghệ sĩ đã dừng lại ở đó, ở thời điểm con được nghe bài hát này từ bố mà thôi.

Theo Vnexpress

Bình luận đánh giá: Với con, bố là người đàn ông thất bại
Bình luận đánh giá sản phẩm
THÔNG TIN NGƯỜI GỬI
bình luận
Xem bình luận có đánh giá
THÔNG TIN NGƯỜI GỬI
Về Shop Trẻ Thơ
ShopTreTho.com.vn kinh doanh theo mô hình website trực tuyến kết hợp với hệ thống chuỗi cửa hàng bán lẻ tại các thành phố lớn trên toàn quốc. Với phương châm "phục phụ khách hàng bằng cả trái tim" Shop Trẻ Thơ luôn lấy khách hàng làm trung tâm cho mọi hoạt động để tạo ra nhiều giá trị cộng đồng
Hơn 15.000 sản phẩm
500 thương hiệu nổi tiếng
Hỗ trợ 24/7 miễn phí cuộc gọi
Miễn phí vận chuyển
Giao hàng tận nhà