Cho một lần vượt cạn dễ dàng
13/09/2012 (580 lượt xem)
Phía sau nỗi đau vượt cạn của vài ngày ấy là cả một khoảng trời...
Phía sau nỗi đau vượt cạn của vài ngày ấy là cả một khoảng trời... (ảnh minh họa)
Hôm rồi, con có xem trên ti vi một cảnh bà mẹ mồ hôi nhễ nhại, khóc than, gào lên vì sinh em bé. Con quay sang hỏi: mẹ ơi, lúc mẹ đẻ con, mẹ cũng đau như thế à? Nhìn đôi mắt, cái miệng và giọng nói con lúc đó, mẹ càng thấy những sự đau đớn của người phụ nữ trong giờ phút vượt cạn ấy đã được đền bù quá nhiều.
Con biết không, sau này lớn lên, có thể con mới hiểu hết những cảm xúc của người phụ nữ khi có em bé. Khi mẹ nhìn thấy 2 vạch tươi hồng trên chiếc que thử thai ngày ấy, mẹ đã mỉm cười. Một nụ cười rất khó diễn tả bằng từ ngữ con ạ.
Dường như rất giống sự e ấp của một đóa hoa mới hé nở; dường như rất giống một mầm cây mới tách vỏ. Và mẹ đã cố lấy cho mình một giọng nói mà mẹ nghĩ là bình thường nhất mẹ có thể để báo cho ba con. Nhưng mà, thực tình ấy, là giọng mẹ run lắm con biết không?
Thế rồi con lớn lên cùng mẹ từng ngày. Mẹ chăm chú theo dõi cử động của con, bật cười khi thấy chân con đạp khiến bụng mẹ méo xẹo và như một phản xạ vô điều kiện, mẹ đánh yêu vào nơi mà mẹ nghĩ con đang ịn mông vào. Buồn cười nhỉ - những hành vi mà có lẽ, nếu chỉ nhìn người khác làm, mẹ cũng cho rằng họ khùng lắm ấy.
Rồi cũng đến ngày con chào đời. Những khoảnh khắc mà người ta tả bằng vô vàn những hình ảnh đáng sợ có, đáng thương có, chết khiếp cũng có. Nhưng mẹ rất muốn con hãy hình dung việc đó như một sự chuẩn bị cho niềm hạnh phúc mà con sẽ có trong suốt cuộc đời mình.
Con biết không, những cơn co làm mẹ nghiến chặt răng – những hình ảnh em bé chào đời diễn ra trước mắt mẹ làm những giọt nước mắt tự nhiên lăn ra mà mẹ không ghìm lại được.
Con người mà, sợ hãi cũng là một thứ bản năng không kiểm soát được. Nhưng, như một người đã từng trải, mẹ muốn con nhìn thấy, phía sau những cơn đau ấy, là con, đẹp đẽ và tỏa sáng như thứ ánh sáng lần đầu tiên mẹ nhìn thấy – và mẹ gọi đó là hạnh phúc.
Mẹ đã chọn cho con một cách ra đời không tự nhiên, chỉ vì con ương bướng, con nhất định đòi nằm đủ ngày đủ tháng. Mặc kệ cái tổ ấm trong bụng mẹ muốn đẩy con ra, cho con được nằm trong vòng tay mẹ.
Bởi vì mẹ biết, con muốn cứng cáp, con muốn tròn trịa, con muốn mẹ không phải lo lắng. Thế nên, ngoài nỗi đau của những bà mẹ trong cơn vượt cạn; mẹ có thêm sự đau đớn của da thịt chạm vào dao kéo. Nhưng mà con cũng đừng sợ.
Khoa học là một ngành mà ngày hôm nay ta không thể hình dung được sự phát triển của nó ở ngày mai. Chỉ cần con có niềm tin rằng con sẽ ổn – như mẹ lúc sinh em con, dù là có sự cố nhưng mẹ vẫn nghĩ, mẹ con mình làm sao mà xa nhau được.
Niềm tin ấy được trả công bằng tiếng khóc của con, nụ cười và giọt nước mắt của mẹ. Và con thấy không? Đã 9 năm mẹ con mình ở bên nhau rồi đấy.
Đọc đến đây chắc là con có thể trả lời được câu hỏi mà con đặt ra rồi chứ?
Mặc dù có thể lúc con đọc những dòng chữ này, cảm xúc của con sẽ hoàn toàn khác với cái ngày mà con mới 9 tuổi. Con sẽ không nhíu mặt vì thương mẹ, con cũng sẽ không xoa tay vào vết mổ trên bụng mẹ như một sự chia sẻ.
Mà mẹ tin chắc rằng, con sẽ mỉm cười, tự tin bước vào một cuộc hành trình mới – bởi vì con đã hiểu: phía sau nỗi đau của vài ngày ấy là cả một khoảng trời, là hàng chục, hàng trăm ngày vui vẻ, như mẹ bây giờ vẫn đang được tận hưởng.
Và con cũng biết, bên cạnh những dòng chữ này, còn có mẹ đang ôm con, nắm tay con và cùng con bước sang một trang mới của cuộc đời người phụ nữ, con gái yêu của mẹ nhỉ!